Auckland City là đội bóng chuyên nghiệp nhưng đội hình của họ bao gồm những người làm công ăn lương bình thường, từ kỹ sư, nhân viên giao hàng, giáo viên đến thợ cắt tóc.
Thủ môn Conor Tracey ban ngày làm giám sát kho tại một trang trại chăn nuôi, ban đêm khoác áo thi đấu. Tiền vệ Dylan Manickum là kỹ sư xây dựng, còn Michael Den Heijer làm điều phối viên cho tổ chức phi lợi nhuận dành cho thanh thiếu niên.
Tiền đạo Angus Kilkolly là giám đốc khu vực của một công ty phần cứng, trong khi Jordan Vale dạy học, và Haris Zeb kiếm sống bằng nghề giao hàng. Zeb từng kể với FIFA.com: “Tuần này, tôi gõ cửa để giao hàng và bị chó đuổi. Tháng sau, tôi chạm trán Bayern Munich. Cảm giác như đang sống hai cuộc đời.”
Theo The Athletic, chỉ riêng chi phí bay đến Mỹ tham dự giải đã cao gấp đôi doanh thu cả năm của Auckland City. Ngược lại, đội hình Bayern Munich trị giá hơn 1 tỷ USD, với những ngôi sao như Harry Kane, Olise. Trong trận đấu, Bayern tung ra tới 31 cú sút, trong khi Auckland City chỉ có đúng một.
Đội trưởng Mario Ilich chia sẻ lịch trình thường ngày của anh dậy lúc 5h sáng để tập gym, làm việc văn phòng từ 8h đến 17h, sau đó di chuyển đến sân tập và trở về nhà lúc 21h để nghỉ ngơi. “Tôi chỉ có thể gặp người yêu vào tối thứ Sáu hoặc Chủ nhật, nhưng may mắn là cô ấy rất thấu hiểu,” Ilich nói.
Auckland City giành tới 13 chức vô địch Champions League khu vực trong vòng hai thập kỷ. Tuy nhiên, tại New Zealand, bóng bầu dục mới là môn thể thao vua, bóng đá ít được đầu tư và chỉ có một vài CLB chuyên nghiệp như Wellington Phoenix hay Auckland FC thi đấu tại A-League của Úc, không đủ điều kiện dự FIFA Club World Cup.
Do đó, Auckland City nghiễm nhiên giành suất tham dự Club World Cup, giải đấu FIFA muốn biến thành sân chơi toàn cầu. Mỗi châu lục đều có đại diện và Auckland chính là tiếng nói của châu Đại Dương tại giải đấu năm nay.